ỦY BAN GIÁO DỤC CÔNG GIÁO trực thuộc HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM
72/12 Trần Quốc Toản, phường 8, quận 3, thành phố Hồ Chí MinhEmail: uybangiaoduc@gmail.com; Đt: 098 250 4545
Các con rất thân mến,
Nhân dịp Đại lễ Phục Sinh, Cha viết thư thăm các con. Xin Chúa Giêsu Phục Sinh ban cho các con ơn an bình và niềm vui của Ngài và khơi lên trong các con lòng hăng say thông truyền sự an bình và niềm vui đó cho tha nhân, nhất là cho các bạn sinh viên, học sinh của các con.
Niềm vui Chúa Giêsu Phục Sinh đem đến cho nhân loại đặt nền tảng trên chính Chúa nên không tùy thuộc vào ngoại cảnh. Người ta có thể nếm được niềm vui và sự an bình trong tâm hồn giữa những đau khổ của cuộc đời. Điều này đã được Chúa nói cho các môn đệ trước khi Ngài chịu nạn: “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi” (Ga 14,27). Sau khi Chúa phục sinh, thánh Gioan thuật lại việc các môn đệ Chúa họp nhau trong nhà, “các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do Thái. Chúa Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói : ‘Bình an cho anh em!’ Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa” (Ga 20,19-20).
Nếu nhìn vào thực tế cuộc sống, các con sẽ thấy còn quá nhiều người đau khổ, không biết sự bình an và niềm vui là gì, không phải chỉ vì họ nghèo đói hay bệnh tật, nhưng còn vì họ bị sức mạnh của sự dữ áp bức tâm hồn. Nhiều người khi đau khổ thì tin tưởng chạy đến với Chúa và Đức Mẹ để tìm sự an bình. Cha muốn đọc với các con lời cầu xin tha thiết của một người trong cơn gian nan và yếu đuối:
“Con tạ ơn Chúa và Mẹ đã ban cho con nhiều ơn. Bây giờ con cũng còn nhiều khó khăn lắm. Nay con dâng lên cho Chúa và Mẹ nỗi buồn của con. Xin Chúa và Mẹ chạnh lòng thương đứa con tội lỗi này đã xúc phạm đến Chúa và Mẹ quá nhiều. Xin Chúa và Mẹ cứu giúp con trong cơn ngặt nghèo, trong cơn bế tắc đường cùng. Xin Mẹ cứu giúp con, xin Mẹ hiểu thấu lòng con. Chỉ có Chúa và Mẹ ra tay con mới được bình an”.
Nhưng cũng có những người khi đau khổ thì thất vọng, không biết bám víu vào đâu và để mặc cho sức mạnh sự dữ lôi kéo. Sự dữ giống như một thứ “ma túy”, vừa quyến dũ, vừa tàn phá. Trong khi đó, con người lại hết sức yếu đuối. Người ta không chỉ ngã quỵ trước sức mạnh của sự dữ, mà dường như còn đua nhau chạy theo sự dữ.
Trong mọi hoàn cảnh, sứ mệnh của chúng ta, những môn đệ Chúa, vẫn là nói cho người ta biết, nhắc cho người ta nhớ, giải thích cho người ta hiểu để họ chấp nhận tình yêu của Chúa Giêsu là Đấng thương yêu nhân loại đến nỗi đã dâng tặng chính mình như của ăn (x. Mc 14,22-24) để nâng đỡ, để đem an bình và hạnh phúc đến cho mọi người. Đây là tình yêu của chính Thiên Chúa, Đấng yêu thương nhân loại vô điều kiện: thương yêu, dâng tặng, tha thứ, cứu vớt. Chỉ có tình yêu này mới có thể xóa tan sức mạnh của sự dữ và nâng dậy tâm hồn con người.
Các con quý mến, sứ mệnh loan truyền tình yêu cứu độ của Chúa là một bổn phận rất khó khăn vì nhiều người không tin Thiên Chúa thương yêu loài người vô điều kiện và không tin chỉ có tình yêu mới xây đắp, kiến tạo và là suối nguồn đích thực của hạnh phúc. Do đó, người ta làm ngơ trước tình yêu trời bể của Thiên Chúa và nhiều khi còn tìm cách loại trừ Ngài ra khỏi cuộc sống; người ta miệt mài tìm kiếm lợi lộc và thú vui cho dù có phải hy sinh gia đình, bạn bè hoặc loại trừ người khác; người ta nhắm mắt làm ngơ trước những người yếu kém, nghèo đói, đau khổ. Nhưng vấn đề còn trở nên nghiêm trọng hơn vì có khi chính các môn đệ của Chúa cũng không tin vào sức mạnh tình yêu của Chúa, nên có khi đã sử dụng những phương tiện và cách thức tiêu cực của loài người, kể cả bạo lực, để giải quyết các vấn đề (x. ĐTC Gioan Phaolo II, Tông thư « Ngàn Năm Thứ Ba đang tới », số 35-36).
Sứ mệnh này tuy khó, nhưng có thể thực hiện được, vì Chúa đã quả quyết với các môn đệ của Người: “Nếu các con có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, các con có thể chuyển núi rời non” (Mt 17,20, x. Mt 21,21). Tình yêu cứu độ của Thiên Chúa không những là sức mạnh, mà còn là sức mạnh vô song. Đó là sức mạnh của tình yêu thần linh dâng hiến trọn vẹn, có sức thay đổi lòng người và đây cũng chính là lòng tin của Đức Mẹ, Đấng đã được xưng tụng là người có phúc vì đã tin (x. Lc 1,45).
Với lòng tin tưởng, Cha mời gọi các con hãy là Sứ giả của Tình yêu Chúa cho mọi người các con gặp, ở mọi nơi các con tới. Nhờ vậy, các con sẽ được nghe lại lời của Thiên Chúa đã nói xưa kia trong sách ngôn sứ Isaia như thể Ngài nói hôm nay cho chính các con: “Đẹp thay trên đồi núi bước chân người loan báo tin mừng, công bố bình an, người loan tin hạnh phúc, công bố ơn cứu độ và nói với Sion rằng : ‘Thiên Chúa ngươi là Vua hiển trị’" (Is 52,7).
Với lòng quý mến, Cha chào các con và chúc các con mừng Đại lễ Phục Sinh với niềm vui, bình an và hạnh phúc của Chúa. Xin Mẹ Maria che chở và giúp các con gìn giữ, bảo vệ niềm vui, sự bình an và hạnh phúc của Chúa Giêsu Phục Sinh trong lòng các con.
THƯ GỬI CÁC SINH VIÊN, HỌC SINH CÔNG GIÁO
NHÂN DỊP ĐẠI LỄ PHỤC SINH 2015
Các con rất thân mến,
Nhân dịp Đại lễ Phục Sinh, Cha viết thư thăm các con. Xin Chúa Giêsu Phục Sinh ban cho các con ơn an bình và niềm vui của Ngài và khơi lên trong các con lòng hăng say thông truyền sự an bình và niềm vui đó cho tha nhân, nhất là cho các bạn sinh viên, học sinh của các con.
Niềm vui Chúa Giêsu Phục Sinh đem đến cho nhân loại đặt nền tảng trên chính Chúa nên không tùy thuộc vào ngoại cảnh. Người ta có thể nếm được niềm vui và sự an bình trong tâm hồn giữa những đau khổ của cuộc đời. Điều này đã được Chúa nói cho các môn đệ trước khi Ngài chịu nạn: “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi” (Ga 14,27). Sau khi Chúa phục sinh, thánh Gioan thuật lại việc các môn đệ Chúa họp nhau trong nhà, “các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do Thái. Chúa Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói : ‘Bình an cho anh em!’ Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa” (Ga 20,19-20).
Nếu nhìn vào thực tế cuộc sống, các con sẽ thấy còn quá nhiều người đau khổ, không biết sự bình an và niềm vui là gì, không phải chỉ vì họ nghèo đói hay bệnh tật, nhưng còn vì họ bị sức mạnh của sự dữ áp bức tâm hồn. Nhiều người khi đau khổ thì tin tưởng chạy đến với Chúa và Đức Mẹ để tìm sự an bình. Cha muốn đọc với các con lời cầu xin tha thiết của một người trong cơn gian nan và yếu đuối:
“Con tạ ơn Chúa và Mẹ đã ban cho con nhiều ơn. Bây giờ con cũng còn nhiều khó khăn lắm. Nay con dâng lên cho Chúa và Mẹ nỗi buồn của con. Xin Chúa và Mẹ chạnh lòng thương đứa con tội lỗi này đã xúc phạm đến Chúa và Mẹ quá nhiều. Xin Chúa và Mẹ cứu giúp con trong cơn ngặt nghèo, trong cơn bế tắc đường cùng. Xin Mẹ cứu giúp con, xin Mẹ hiểu thấu lòng con. Chỉ có Chúa và Mẹ ra tay con mới được bình an”.
Nhưng cũng có những người khi đau khổ thì thất vọng, không biết bám víu vào đâu và để mặc cho sức mạnh sự dữ lôi kéo. Sự dữ giống như một thứ “ma túy”, vừa quyến dũ, vừa tàn phá. Trong khi đó, con người lại hết sức yếu đuối. Người ta không chỉ ngã quỵ trước sức mạnh của sự dữ, mà dường như còn đua nhau chạy theo sự dữ.
Trong mọi hoàn cảnh, sứ mệnh của chúng ta, những môn đệ Chúa, vẫn là nói cho người ta biết, nhắc cho người ta nhớ, giải thích cho người ta hiểu để họ chấp nhận tình yêu của Chúa Giêsu là Đấng thương yêu nhân loại đến nỗi đã dâng tặng chính mình như của ăn (x. Mc 14,22-24) để nâng đỡ, để đem an bình và hạnh phúc đến cho mọi người. Đây là tình yêu của chính Thiên Chúa, Đấng yêu thương nhân loại vô điều kiện: thương yêu, dâng tặng, tha thứ, cứu vớt. Chỉ có tình yêu này mới có thể xóa tan sức mạnh của sự dữ và nâng dậy tâm hồn con người.
Các con quý mến, sứ mệnh loan truyền tình yêu cứu độ của Chúa là một bổn phận rất khó khăn vì nhiều người không tin Thiên Chúa thương yêu loài người vô điều kiện và không tin chỉ có tình yêu mới xây đắp, kiến tạo và là suối nguồn đích thực của hạnh phúc. Do đó, người ta làm ngơ trước tình yêu trời bể của Thiên Chúa và nhiều khi còn tìm cách loại trừ Ngài ra khỏi cuộc sống; người ta miệt mài tìm kiếm lợi lộc và thú vui cho dù có phải hy sinh gia đình, bạn bè hoặc loại trừ người khác; người ta nhắm mắt làm ngơ trước những người yếu kém, nghèo đói, đau khổ. Nhưng vấn đề còn trở nên nghiêm trọng hơn vì có khi chính các môn đệ của Chúa cũng không tin vào sức mạnh tình yêu của Chúa, nên có khi đã sử dụng những phương tiện và cách thức tiêu cực của loài người, kể cả bạo lực, để giải quyết các vấn đề (x. ĐTC Gioan Phaolo II, Tông thư « Ngàn Năm Thứ Ba đang tới », số 35-36).
Sứ mệnh này tuy khó, nhưng có thể thực hiện được, vì Chúa đã quả quyết với các môn đệ của Người: “Nếu các con có lòng tin lớn bằng hạt cải thôi, các con có thể chuyển núi rời non” (Mt 17,20, x. Mt 21,21). Tình yêu cứu độ của Thiên Chúa không những là sức mạnh, mà còn là sức mạnh vô song. Đó là sức mạnh của tình yêu thần linh dâng hiến trọn vẹn, có sức thay đổi lòng người và đây cũng chính là lòng tin của Đức Mẹ, Đấng đã được xưng tụng là người có phúc vì đã tin (x. Lc 1,45).
Với lòng tin tưởng, Cha mời gọi các con hãy là Sứ giả của Tình yêu Chúa cho mọi người các con gặp, ở mọi nơi các con tới. Nhờ vậy, các con sẽ được nghe lại lời của Thiên Chúa đã nói xưa kia trong sách ngôn sứ Isaia như thể Ngài nói hôm nay cho chính các con: “Đẹp thay trên đồi núi bước chân người loan báo tin mừng, công bố bình an, người loan tin hạnh phúc, công bố ơn cứu độ và nói với Sion rằng : ‘Thiên Chúa ngươi là Vua hiển trị’" (Is 52,7).
Với lòng quý mến, Cha chào các con và chúc các con mừng Đại lễ Phục Sinh với niềm vui, bình an và hạnh phúc của Chúa. Xin Mẹ Maria che chở và giúp các con gìn giữ, bảo vệ niềm vui, sự bình an và hạnh phúc của Chúa Giêsu Phục Sinh trong lòng các con.
Ngày 27 tháng 3 năm 2015
+ Giuse Đinh Đức Đạo
Giám mục Phụ tá Gp Xuân Lộc
Chủ tịch Ủy Ban Giáo dục Công Giáo