THỨ HAI
Lời Chúa Lc 4,24-30
Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng rằng: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận nơi quê nhà của mình. Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Êlia, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Israel; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Sarepta miền Siđôn. Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Êlisa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Israel, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Naaman, người xứ Syria thôi.” Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành - thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
Suy niệm
Bài Tin mừng hôm nay nằm trong bối cảnh Đức Giêsu về làng quê Nazareth. Tại nơi đây, Ngài không được người đồng hương đón nhận khi Ngài từ chối thỏa mãn những yêu cầu cá nhân của họ. Ngài khẳng định sứ mạng của Ngài phải trải rộng đến muôn người, chứ không phải chỉ bó hẹp trong những tương quan thân thiết nào đó. Ngài nhắc lại hành động của hai vị ngôn sứ Cựu Ước: Êlia và Êlisa- đã thi ân cho những người dân ngoại.
Hôm nay, phải chăng lòng bác ái và việc bác ái của tôi vẫn còn bị “nhốt” trong những khung cảnh nội bộ: chỉ trong nhà tôi, trong nhóm tôi, trong xóm tôi, trong họ đạo tôi…
Mong sao, nhiều người nghèo hôm nay gặp được những lòng tốt “không biên giới”
Mong sao, khi chia sẻ, khi cho đi, bàn tay và con tim tôi luôn vô tư, thanh thản.
THỨ BA
Lời Chúa Mt 18,21-35
Bấy giờ, ông Phêrô đến gần Ðức Giêsu mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Ðức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con tài sản mà trả nợ. Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết”. Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: “Trả nợ cho tao!” Bấy giờ người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: “Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh”. Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ tôn chủ cho đòi y đến và bảo: “Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?” Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
Suy niệm
Trong bài Tin mừng hôm nay, Phêrô hỏi Đức Giêsu về giới hạn của sự tha thứ: phải tha bao nhiêu lần? Và câu trả lời của Đức Giêsu là: tha thứ vô tận – bảy mươi lần bảy. Và Ngài soi sáng thêm cho vấn đề tha thứ bằng câu chuyện một người mắc nợ số tiền lớn nhưng đã được chủ thương xót, mà rồi chính bản thân anh ta lại không biết thương xót người mắc nợ mình số tiền nhỏ nhoi. Và Ngài kết luận: Thiên Chúa sẽ đối xử với ta như ta đối xử với tha nhân.
Hôm nay, chủ nghĩa vị kỷ đang lan nhiễm khắp mọi mặt của cuộc sống, mọi góc nhìn của con người. Vì thế, lòng người cũng trở nên chật hẹp với nhau hơn, ngày càng nhiều những hố sâu ngăn cách.
Mong sao, tôi luôn nhớ mình là con nợ đã được Chúa thương xót và tha thứ, để đến lượt mình, tôi cũng biết tha thứ và xót thương.
THỨ TƯ
Lời ChúaMt 5,17-19
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật Môsê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy không đến để bãi bỏ, nhưng để kiện toàn. Vì, Thầy bảo thật anh em, trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi, cho đến khi mọi sự được hoàn thành. Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là một trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm như thế, thì sẽ bị gọi là kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời. Còn ai tuân hành và dạy làm như thế, thì sẽ được gọi là lớn trong Nước Trời.”
Suy niệm
Trong bài Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu khẳng định Ngài không bãi bỏ, không đạp đổ, không phủ định lề luật, nhưng Ngài chỉ kiện toàn, chỉ hoàn thiện. Thật vậy, Đức Giêsu hướng những người nghe Ngài đến thái độ giữ những điều luật dạy với tất cả tâm hồn, với trái tim, chứ không chỉ dừng lại ở những việc phải làm hay phải tránh một cách máy móc, vô hồn, thiếu tình yêu, thiếu lòng nhân ái.
Hôm nay, dù trong bậc sống nào hay hoàn cảnh sống nào, tôi vẫn thuộc về một cộng đoàn, một tổ chức, một tập thể với những qui ước: nên hay không nên.
Mong sao, trong mọi việc tôi ý thức làm hay quyết tâm xa tránh, đều phát xuất từ một động lực trên hết và duy nhất: tình yêu thương.
THỨ NĂM
Lời Chúa Lc 11,14-23
Khi ấy, Ðức Giêsu trừ một tên quỷ, và nó là quỷ câm. Khi quỷ xuất rồi, thì người câm nói được. Ðám đông lấy làm ngạc nhiên. Nhưng trong số đó có mấy người lại bảo: “Ông ấy dựa thế quỷ vương Bêendêbun mà trừ quỷ.” Kẻ khác lại muốn thử Người, nên đã đòi Người một dấu lạ từ trời. Nhưng Người biết tư tưởng của họ, nên nói: “Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia. Nếu Xatan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được?... Bởi lẽ các ông nói tôi dựa thế Bêendêbun mà trừ quỷ, thì con cái các ông dựa thế ai mà trừ? Bởi vậy, chính họ sẽ xét xử các ông. Còn nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều đại Thiên chúa đã đến giữa các ông. Khi một người mạnh được vũ trang đầy đủ canh giữ lâu đài của mình, thì của cải người ấy được an toàn. Nhưng nếu có người mạnh hơn đột nhập và thắng được người ấy, thì sẽ tước lấy vũ khí mà người ấy vẫn tin tưởng và sẽ đem phân phát những gì đã lấy được. Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai không cùng tôi thu góp là phân tán.”
Suy niệm
Bài Tin mừng hôm nay kể lại việc Đức Giêsu trừ tên quỷ câm. Nhưng trái với thái độ ngạc nhiên của dân chúng, một số người cho rằng Ngài dùng quyền năng quỷ vương Bêendêbun mà trừ quỷ nhỏ, một số người đòi Ngài làm những dấu lạ hơn. Ngài giải thích ý nghĩa việc trừ quỷ của Ngài là nhờ “dùng ngón tay của Thiên Chúa” để khẳng định sức mạnh của Nước Thiên Chúa.
Hôm nay, thế lực của sự tội, sự ác vẫn còn mênh mông khắp nơi: trong khu xóm tôi, trong chốn tôi làm việc, trong họ đạo tôi, trong gia đình tôi, trong lòng tôi…
Mong sao, tôi quyết đứng về phía Đức Giêsu để chiến đấu cho Nước Thiên Chúa.
Mong sao, tôi luôn tin tưởng vào sức mạnh của “ngón tay Thiên Chúa” trước những thế lực của Satan.
THỨ SÁU
Lời Chúa Mc 12,28b-34
Khi ấy, có một người trong nhóm Kinh sư tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng:“Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?” Đức Giêsu trả lời: “Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ítraen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, với tất cả trái tim ngươi, tất cả linh hồn ngươi, tất cả trí tuệ ngươi, tất cả sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu mến người thân cận với ngươi như chính mình ngươi. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn nhũng điều răn đó.” Ông kinh sư nói với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ.” Đức Giêsu thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
Suy niệm
Để trả lời cho ông Kinh sư muốn hỏi về điều răn quan trọng nhất, Đức Giêsu đã trích lời Sách Thánh: Yêu mến Đức Chúa. Nhưng đồng thời, Ngài cũng khẳng định điều răn nữa cũng quan trọng như điều răn đầu: Yêu thương tha nhân. Và Ngài tái xác nhận: chẳng có điều răn nào lớn hơn, quan trọng hơn hai điều răn đó.
Hôm nay, nếu xét mình thật kỹ, tôi có thể nhận ra rằng: yêu mến Chúa là điều tôi có thể và tôi muốn làm; còn yêu mến tha nhân là điều tôi ngại ngùng nên không muốn.
Mong sao, tôi nhận ra rằng: tha nhân cũng mong nhận được tình yêu từ tôi, như tôi vẫn cảm thấy mình cần tình yêu từ nơi họ.
Mong sao, tôi hiểu rằng: khi yêu mến tha nhân là dấu chỉ tôi đã thật sự yêu Chúa.
THỨ BẢY
Lời Chúa Lc 18,9-14
Khi ấy, Đức Giêsu kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác: “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pharisêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Người Pharisêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.” Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Tôi nói cho các ông biết: người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Suy niệm
Đức Giêsu kể chuyện hai người cùng cầu nguyện trong đền thờ: ông Pharisêu và anh thu thuế; nhưng với hai tư thế, hai nội tâm khác nhau: ông Pharisêu đứng thẳng, tự tin, tự hào, tự mãn, còn anh thu thuế thì đứng xa xa, cúi đầu, đấm ngực.
Và kết luận của Đức Giêsu: lời cầu nguyện của anh thu thuế sẽ được nhậm lời, đơn giản chỉ vì đó là tâm tình của một tấm lòng khiêm tốn, sám hối và cậy dựa vào Chúa.
Hôm nay, tôi dễ dựa vào “công đức” của mình để tự mãn trước Chúa và tự hào trước tha nhân: tôi thấy mình thánh thiện và thấy mình hơn người.
Mong sao, bụi tro của Mùa Chay Thánh nhắc nhớ tôi sự mỏng manh, yếu đuối và mọn hèn của kiếp người, của lòng người.
Mong sao, tôi biết mình rất nhỏ bé, để luôn thấy mình cần cậy dựa vào ơn thánh từ Lòng Thương Xót.
Lời Chúa Lc 4,24-30
Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng rằng: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận nơi quê nhà của mình. Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Êlia, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Israel; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Sarepta miền Siđôn. Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Êlisa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Israel, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Naaman, người xứ Syria thôi.” Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành - thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
Suy niệm
Bài Tin mừng hôm nay nằm trong bối cảnh Đức Giêsu về làng quê Nazareth. Tại nơi đây, Ngài không được người đồng hương đón nhận khi Ngài từ chối thỏa mãn những yêu cầu cá nhân của họ. Ngài khẳng định sứ mạng của Ngài phải trải rộng đến muôn người, chứ không phải chỉ bó hẹp trong những tương quan thân thiết nào đó. Ngài nhắc lại hành động của hai vị ngôn sứ Cựu Ước: Êlia và Êlisa- đã thi ân cho những người dân ngoại.
Hôm nay, phải chăng lòng bác ái và việc bác ái của tôi vẫn còn bị “nhốt” trong những khung cảnh nội bộ: chỉ trong nhà tôi, trong nhóm tôi, trong xóm tôi, trong họ đạo tôi…
Mong sao, nhiều người nghèo hôm nay gặp được những lòng tốt “không biên giới”
Mong sao, khi chia sẻ, khi cho đi, bàn tay và con tim tôi luôn vô tư, thanh thản.
THỨ BA
Lời Chúa Mt 18,21-35
Bấy giờ, ông Phêrô đến gần Ðức Giêsu mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Ðức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con tài sản mà trả nợ. Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết”. Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: “Trả nợ cho tao!” Bấy giờ người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: “Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh”. Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ tôn chủ cho đòi y đến và bảo: “Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?” Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
Suy niệm
Trong bài Tin mừng hôm nay, Phêrô hỏi Đức Giêsu về giới hạn của sự tha thứ: phải tha bao nhiêu lần? Và câu trả lời của Đức Giêsu là: tha thứ vô tận – bảy mươi lần bảy. Và Ngài soi sáng thêm cho vấn đề tha thứ bằng câu chuyện một người mắc nợ số tiền lớn nhưng đã được chủ thương xót, mà rồi chính bản thân anh ta lại không biết thương xót người mắc nợ mình số tiền nhỏ nhoi. Và Ngài kết luận: Thiên Chúa sẽ đối xử với ta như ta đối xử với tha nhân.
Hôm nay, chủ nghĩa vị kỷ đang lan nhiễm khắp mọi mặt của cuộc sống, mọi góc nhìn của con người. Vì thế, lòng người cũng trở nên chật hẹp với nhau hơn, ngày càng nhiều những hố sâu ngăn cách.
Mong sao, tôi luôn nhớ mình là con nợ đã được Chúa thương xót và tha thứ, để đến lượt mình, tôi cũng biết tha thứ và xót thương.
THỨ TƯ
Lời ChúaMt 5,17-19
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật Môsê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy không đến để bãi bỏ, nhưng để kiện toàn. Vì, Thầy bảo thật anh em, trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi, cho đến khi mọi sự được hoàn thành. Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là một trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm như thế, thì sẽ bị gọi là kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời. Còn ai tuân hành và dạy làm như thế, thì sẽ được gọi là lớn trong Nước Trời.”
Suy niệm
Trong bài Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu khẳng định Ngài không bãi bỏ, không đạp đổ, không phủ định lề luật, nhưng Ngài chỉ kiện toàn, chỉ hoàn thiện. Thật vậy, Đức Giêsu hướng những người nghe Ngài đến thái độ giữ những điều luật dạy với tất cả tâm hồn, với trái tim, chứ không chỉ dừng lại ở những việc phải làm hay phải tránh một cách máy móc, vô hồn, thiếu tình yêu, thiếu lòng nhân ái.
Hôm nay, dù trong bậc sống nào hay hoàn cảnh sống nào, tôi vẫn thuộc về một cộng đoàn, một tổ chức, một tập thể với những qui ước: nên hay không nên.
Mong sao, trong mọi việc tôi ý thức làm hay quyết tâm xa tránh, đều phát xuất từ một động lực trên hết và duy nhất: tình yêu thương.
THỨ NĂM
Lời Chúa Lc 11,14-23
Khi ấy, Ðức Giêsu trừ một tên quỷ, và nó là quỷ câm. Khi quỷ xuất rồi, thì người câm nói được. Ðám đông lấy làm ngạc nhiên. Nhưng trong số đó có mấy người lại bảo: “Ông ấy dựa thế quỷ vương Bêendêbun mà trừ quỷ.” Kẻ khác lại muốn thử Người, nên đã đòi Người một dấu lạ từ trời. Nhưng Người biết tư tưởng của họ, nên nói: “Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia. Nếu Xatan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được?... Bởi lẽ các ông nói tôi dựa thế Bêendêbun mà trừ quỷ, thì con cái các ông dựa thế ai mà trừ? Bởi vậy, chính họ sẽ xét xử các ông. Còn nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều đại Thiên chúa đã đến giữa các ông. Khi một người mạnh được vũ trang đầy đủ canh giữ lâu đài của mình, thì của cải người ấy được an toàn. Nhưng nếu có người mạnh hơn đột nhập và thắng được người ấy, thì sẽ tước lấy vũ khí mà người ấy vẫn tin tưởng và sẽ đem phân phát những gì đã lấy được. Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai không cùng tôi thu góp là phân tán.”
Suy niệm
Bài Tin mừng hôm nay kể lại việc Đức Giêsu trừ tên quỷ câm. Nhưng trái với thái độ ngạc nhiên của dân chúng, một số người cho rằng Ngài dùng quyền năng quỷ vương Bêendêbun mà trừ quỷ nhỏ, một số người đòi Ngài làm những dấu lạ hơn. Ngài giải thích ý nghĩa việc trừ quỷ của Ngài là nhờ “dùng ngón tay của Thiên Chúa” để khẳng định sức mạnh của Nước Thiên Chúa.
Hôm nay, thế lực của sự tội, sự ác vẫn còn mênh mông khắp nơi: trong khu xóm tôi, trong chốn tôi làm việc, trong họ đạo tôi, trong gia đình tôi, trong lòng tôi…
Mong sao, tôi quyết đứng về phía Đức Giêsu để chiến đấu cho Nước Thiên Chúa.
Mong sao, tôi luôn tin tưởng vào sức mạnh của “ngón tay Thiên Chúa” trước những thế lực của Satan.
THỨ SÁU
Lời Chúa Mc 12,28b-34
Khi ấy, có một người trong nhóm Kinh sư tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng:“Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?” Đức Giêsu trả lời: “Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ítraen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, với tất cả trái tim ngươi, tất cả linh hồn ngươi, tất cả trí tuệ ngươi, tất cả sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu mến người thân cận với ngươi như chính mình ngươi. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn nhũng điều răn đó.” Ông kinh sư nói với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ.” Đức Giêsu thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
Suy niệm
Để trả lời cho ông Kinh sư muốn hỏi về điều răn quan trọng nhất, Đức Giêsu đã trích lời Sách Thánh: Yêu mến Đức Chúa. Nhưng đồng thời, Ngài cũng khẳng định điều răn nữa cũng quan trọng như điều răn đầu: Yêu thương tha nhân. Và Ngài tái xác nhận: chẳng có điều răn nào lớn hơn, quan trọng hơn hai điều răn đó.
Hôm nay, nếu xét mình thật kỹ, tôi có thể nhận ra rằng: yêu mến Chúa là điều tôi có thể và tôi muốn làm; còn yêu mến tha nhân là điều tôi ngại ngùng nên không muốn.
Mong sao, tôi nhận ra rằng: tha nhân cũng mong nhận được tình yêu từ tôi, như tôi vẫn cảm thấy mình cần tình yêu từ nơi họ.
Mong sao, tôi hiểu rằng: khi yêu mến tha nhân là dấu chỉ tôi đã thật sự yêu Chúa.
THỨ BẢY
Lời Chúa Lc 18,9-14
Khi ấy, Đức Giêsu kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác: “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pharisêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Người Pharisêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.” Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Tôi nói cho các ông biết: người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Suy niệm
Đức Giêsu kể chuyện hai người cùng cầu nguyện trong đền thờ: ông Pharisêu và anh thu thuế; nhưng với hai tư thế, hai nội tâm khác nhau: ông Pharisêu đứng thẳng, tự tin, tự hào, tự mãn, còn anh thu thuế thì đứng xa xa, cúi đầu, đấm ngực.
Và kết luận của Đức Giêsu: lời cầu nguyện của anh thu thuế sẽ được nhậm lời, đơn giản chỉ vì đó là tâm tình của một tấm lòng khiêm tốn, sám hối và cậy dựa vào Chúa.
Hôm nay, tôi dễ dựa vào “công đức” của mình để tự mãn trước Chúa và tự hào trước tha nhân: tôi thấy mình thánh thiện và thấy mình hơn người.
Mong sao, bụi tro của Mùa Chay Thánh nhắc nhớ tôi sự mỏng manh, yếu đuối và mọn hèn của kiếp người, của lòng người.
Mong sao, tôi biết mình rất nhỏ bé, để luôn thấy mình cần cậy dựa vào ơn thánh từ Lòng Thương Xót.